Mẹ tôi vừa chớm sáu mươi
Nếp nhăn xếp những đầy vơi phận người
Một đời vất vả ngược xuôi
Cho tôi yên ả dẫu trời bão giông
Che nắng chát, rát gió đông
Đôi vai gầy guộc gánh gồng chênh vênh
Đường xa sông núi gập ghềnh
Ngược xuôi mẹ bước chênh vênh tháng ngày
Tôi về với mẹ chiều nay
Bần thần chạm phải đôi tay gầy gò
Chạm vào húng hắng cơn ho
Chợt mang nỗi sợ bơ vơ một ngày …
Cuối trời nắng tắt chân mây
Mỏng manh dáng mẹ đêm dày nỗi con
Lặng nghe tiếng thở chưa tròn
Lặng nghe năm mỏi tháng mòn xót xa
Mẹ ơi, trời đất bao la!
Bùi Tuấn Minh – Phòng Chính trị